Thông Báo

Collapse
No announcement yet.

Thơ Lưu Quang Vũ

Collapse
This topic is closed.
X
X
 
  • Chọn Lọc
  • Giờ
  • Show
Clear All
new posts

  • Thơ Lưu Quang Vũ

    LƯU-QUANG-VŨ
    1948-1988

    Sinh tại Phú Thọ, làm thơ, soạn kịch và
    viết truyện.




    VÀ ANH TỒN TẠI

    Giữa bao la đường sá của con người
    Thành phố rộng, hồ xa, chiều nổi gió
    Ngày chóng tắt, cây vườn mau đổ lá
    Khi tàu đông anh lỡ chuyến đi dài
    Chỉ một người ở lại với anh thôi
    Lúc anh vắng người ấy thường thức đợi
    Khi anh khổ chỉ riêng người ấy tới
    Anh yên lòng bên lửa ấm yêu thương
    Người ấy chỉ vui khi anh hết lo buồn
    Anh lạc bước, em đưa anh trở lại
    Khi cằn cỗi thấy tháng ngày mệt mỏi
    Em là sớm mai là tuổi trẻ của anh
    Khi những điều giả dối vây quanh
    Bàn tay ấy chở che và gìn giữ
    Biết ơn em, em từ miền gió cát
    Về với anh, bông cúc nhỏ hoa vàng
    Anh thành người có ích cũng nhờ em
    Anh biết sống vững vàng không sợ hãi
    Như người làm vườn, như người dệt vải
    Ngày của đời thường thành ngày - ở - bên - em
    Anh biết tình yêu không phải vô biên
    Như tia nắng, chúng mình không sống mãi
    Như câu thơ, chắc gì ai đọc lại
    Ai biết ngày mai sẽ có những gì
    Người đổi thay, năm tháng cũng qua đi
    Giữa thế giới mong manh nhiều biến đổi
    "Anh yêu em và anh tồn tại".

    Em của anh, đôi vai ấm dịu dàng
    Người nhóm bếp mỗi chiều, người thức dậy lúc tinh sương
    Em ở đấy, đời chẳng còn đáng ngại
    Em ở đấy, bàn tay tin cậy
    Bàn tay luôn đỏ lên vì giặt giũ mỗi ngày
    Đôi mắt buồn của một xứ sở có nhiều mưa
    Ngọn đèn sáng rụt rè trên cửa sổ
    Đã quen lắm, anh vẫn còn bỡ ngỡ
    Gọi tên em, môi vẫn lạ lùng sao.
    ~Lưu Quang Vũ~
    (1976)

    TIẾNG VIỆT

    Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
    Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
    Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
    Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.

    Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
    Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
    Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
    Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.

    Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
    Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
    Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
    Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.

    "Đá cheo leo trâu trèo trâu trượt"
    Đi mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
    Đây muối mặn gừng cay lòng khế xót
    Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.

    Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
    Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
    Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
    trắng tre ngà và mềm mại như tơ.

    Tiếng tha thiết nói thường nghe như hát
    Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
    Như gió nước không thể nào nắm bắt
    Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.

    Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
    Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
    Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
    Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.

    Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
    Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
    Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
    Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già

    Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
    Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
    Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
    Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.

    ... Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
    Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
    Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
    Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.

    Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
    Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
    Như vị muối chung lòng biển mặn
    Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.

    Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
    Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
    Điều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
    Ai người sau nói tiếp những lời yêu?

    Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
    Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya
    Ai ở phía bên kia cầm súng khác
    Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.

    Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
    Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
    Trời xanh quá, môi tôi hồi hộp quá
    Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình.
    ~Lưu Quang Vũ~


    BÀI HÁT ẤY VẪN CÒN DANG DỞ

    Nắng đã tắt dần trên lá im
    Chiều đã xẫm màu xanh trong mắt tối
    Đường đã hết trước biển cao vời vợi
    Tay đã buông khi vừa dứt cung đàn
    Gió đã dừng nơi cuối chót không gian
    Mưa đã tạnh ở trong lòng đất thẳm
    Người đã sống hết tận cùng năm tháng
    Sau vô biên sẽ chỉ có vô biên
    Anh vẫn chưa nói được cùng em
    Bài hát ấy vẫn còn là dang dở
    Chưa hiểu được mùi thơm của lá
    Chưa nghe xong tiếng hót của chim rừng
    Yêu thương hoài vẫn chưa đủ yêu thương
    Ôi nếu phải tan thành bụi cát
    Thành hư vô, không khí trời, không ánh sáng
    Chỉ rỗng không, câm lặng, vô hình
    Sẽ ở đâu, bài hát ấy của anh
    Gương mặt của hôm nay ơi, em của những ngày đang sống?
    Không thể ôm cả bầu trời lồng lộng
    Nhưng có thể cầm một chùm quả trên tay
    Có thể trồng thêm một bóng mát cho ngày
    Không tới được một vì sao xa lắc
    Nhưng có thể đến trong mùa cấy gặt
    Làm thuyền trên sông, làm lúa trên đồng
    Làm ngọn lửa hồng, làm tấm gương trong
    Và nhận hết niềm vui trên cõi sống
    Mũi kim nhỏ mà chiều mau tắt nắng
    Có sao đâu: áo đẹp đã xong rồi
    Phút cuối cùng tay vẫn ở trong tay
    Ta đã có những ngày vui sướng nhất
    Đã uống cả men nồng và rượu chát
    Đã đi qua cùng tận của con đường
    Sau vô biên dẫu chỉ có vô biên:
    Buồm đã tới và lúa đồng đã gặt.
    ~Lưu-Quang-Vũ~

  • #2
    NHỮNG CHIẾC LÁ RƠI
    I
    Con người bé nhỏ
    trong thành phố không màu
    trước một chiếc cầu
    không thể đi qua
    Cuộc hẹn hò
    trong niềm mơ ước cũ
    Chuông đã rung lên trống đã đổ dồn
    những bức tượng đã gục ngã
    những người mới đã lên đường
    Xao xác là vàng
    những mặt nạ của mùa thu
    đã chết
    Con rối trong tủ kính
    con chuột bằng bìa xanh
    những đôi mắt trẻ con
    đã rơi vào quên lãng
    chỉ còn vầng trăng nhọn
    sáng bên trời không nguôi
    Nỗi buồn của tôi, tình yêu của tôi
    như những chiếc lá không lời
    rụng xuống
    II
    Có một cái làng
    em đã đi qua
    cái làng đầy hoa hồng
    cheo leo bên sườn núi
    chìm trong cây trong khói khuất trong mưa
    tôi cũng có một cái làng
    không bao giờ tới được
    khi em mở bàn tay
    những đường chỉ xa xôi
    run run định mệnh
    những đường chỉ mơ hồ lẩn khuất
    dẫn anh về một cái làng xưa
    đã mất
    III
    - Anh có nhớ Macxen Macsô
    cái ông hề tóc bạc
    có gương mặt rất buồn rất cô đơn?
    anh có nhớ một người đùa bỡn
    với cái mặt nạ cười
    rồi không sao cởi được
    đau đớn mệt nhoài kiệt sức
    tuyệt vọng ôm vai, cái mặt vẫn cười?
    anh có trông con ốc
    suốt đời mang cái vỏ của mình
    nhưng cất đi gánh nặng trên lưng
    nó cũng không sống nữa?
    - Em như con chim say nắng gió
    luôn làm bộ thương chính đôi cánh của mình
    ~Lưu-Quang-Vũ~


    THƠ RU EM NGỦ

    Ngủ đi em ơi, trời xanh sau lá thưa
    Trưa đã sẫm rồi, cửa ngỏ sương sa
    Em nằm nghiêng, tóc cụp xuống như lông thỏ
    Như con sóc hiền, như chùm dẻ mùa đông.
    Ngủ đi em ơi gian phòng nhỏ như thuyền
    Giấc ngủ trôi về như dải sông đen
    Có rong dại và ngút ngàn lau trắng
    Một thành phố xa xôi có nhịp cầu đá xám
    Con quay nâu quay trên hè phố vắng
    Con sẻ gầy trên gió hát ngu ngơ.
    Ngủ đi em ơi, sân thượng áo phơi
    Những tấm chăn hoa những thảm màu sặc sỡ
    Rãnh nước chung quanh khu nhà nhỏ
    Khói mịt mù mắt trẻ con cay.
    Ngủ đi em ơi, trên tường mảnh chai
    Không ngăn nổi những đám mây xô giạt
    Những quả đồi cao những thung lũng hẹp
    Tiếng tù và vang dội lòng khe.
    Ngủ đi em ơi, những người gặt lúa về
    Đang múa trên bờ ruộng
    Tiếng tay vỗ nhịp nhàng như sóng
    Tiếng hát chập chờn lúc hiện lúc tan.
    Ngủ đi em ơi, làng biển nắng chang
    Không có chiếc thuyền nào bão lật
    Trong rừng thẳm không ai lên cơn sốt
    Người lính bị thương vết bỏng đỡ đau rồi
    Em hãy yên lòng một lát thảnh thơi
    Ước chi lo mọi nỗi em lo, mọi nỗi em buồn
    Cho phút này em được ngủ ngon
    Ta sẽ cùng qua bao làng mạc ruộng vườn,
    Bao giếng nước, ngày vui, bao mùa cấy gặt
    Người đi đường mệt mỏi ơi, ngủ đi cho lại sức
    Như chưa hề khổ nhọc
    Như chưa hề đắng cay
    Anh ở cạnh em đây
    Đừng sợ xa nhau nữa
    Nắng chiều trên ngọn lá
    Gió cồn bụi trắng bay
    Nẻo dài còn đợi đấy
    Ngủ đi, bạn đường ơi!
    ~Lưu-Quang-Vũ~


    ĐẤT NƯỚC ĐÀN BẦU

    Đi dọc một triền sông
    Những chiếc trống đồng vùi trong cát
    Những mảnh bình vỡ nát
    Những mũi tên lăn lóc
    Khắp đồi núi hoang vu
    Những rìu đá cổ sơ những hang động khổng lồ
    Những đống lửa còn tro tàn sót lại.
    Đi tìm lại thời gian đã mất
    Thuở biển cả điên cuồng gầm thét
    Những con chim lạc mỏ dài
    Bay qua vầng trăng lớn
    Cánh sừng sững tắm hoàng hôn đỏ rực
    Cất tiếng kêu hoang dại dưới đêm nồng.
    Đi tìm lại những bông hoa xanh biếc
    Những rễ cây quằn quại
    Những ngà voi nhọn hoắt
    Những tiếng hú dài ào ạt mưa rơi
    Tôi đi tìm dòng máu của tôi
    Hơi thở đầu sôi sục của tôi
    Trong cuồn cuộn những ngực trần đen bóng
    Những bộ lạc mình vẽ đầy rồng rắn
    Quần hôn trên bờ bãi sông Hồng
    Những mái tóc dài bay gió biển Đông
    Những mái lá có bùi nhùi giữ lửa
    Những người đàn bà tết cỏ cây che vú
    Đã ngọt ngào dòng sữa
    Điệu ru con đầu tiên
    Bức tranh đầu tiên khắc mặt người lên đá
    Điệu múa đầu tiên theo nhịp thuyền.
    Buổi sáng tôi ra vườn
    Hoa móng rồng thơm ngát
    Lá xương xông mọc quanh vại nước
    Dây trầu không quấn quít hàng cau
    Đất rụng vàng hoa ngâu
    Nước mưa rơi tí tách
    Tôi lắng nghe như chú dế mèn con
    Đi ra đồng cỏ ban đêm
    Quạ đen đậu ngôi mộ cổ
    Những con bướm đêm đập cánh thầm thì
    Tôi trở về ngồi trong lòng bà
    Bà kể chuyện thời con gái
    Trốn nhà theo anh trai phường vải
    Gánh hát chèo tỉnh Đông
    Điệu hát con gà rừng
    Cô Xuý Vân giả dại
    Cô Xuý Vân không chịu sống yên
    Điệu hát chập chờn
    Con gà rừng mê sảng
    Cô Xuý Vân nổi loạn
    Đốt cháy tâm hồn tôi.
    Anh con trai phường vải không về
    Sông Cầu xa thăm thẳm
    Vạt áo tứ thân lau nước mắt
    Bà hát tôi nghe những điệu buồn
    Đưa tôi về làng quan họ
    Nhịp cầu ván ghép rung rình
    Chẻ tre đan nón ba tầm
    Đội lên quán dốc
    Ngồi gốc cây đa
    Thấy cô bán rượu
    Ống quần cỏ may
    Đồng đất thì dài
    Đêm hội làng ngắn quá
    Từ giã bạn ra về
    Mưa bay mù mịt cả
    Lòng nửa thương bên nọ
    Nửa sầu bên kia
    Nỗi cay cực ngàn xưa
    Tôi mang suốt đời không nguôi được
    Dân tộc tôi bốn ngàn năm áo rách
    Những người chết đặc trong lòng đất
    Những mặt vàng sốt rét
    Những bộ xương đói khát vật vờ đi
    Vó ngựa lao dồn dập
    Giặc phương Bắc kéo về
    Vung gươm dài đẫm máu
    Bao đền đài bị đốt thành than
    Bao cuốn sách bị quăng vào lửa
    Bao đầu người bêu trên cọc gỗ
    Con trai chinh chiến liên miên
    Con gái mong chồng, hoá đá
    Mỵ Châu chết không sao hiểu được
    Vì đâu Trọng Thuỷ hoá quân thù ?
    Gió mùa thu
    Tiếng đàn bầu nức nở
    Chiều chiều ra ngõ
    Sông dài cá lội biệt tăm
    Thương cha nhớ mẹ
    Mênh mông chớp bể mưa nguồn
    Cái nỗi buồn dân tộc
    Cái nỗi buồn bị đoạ đày lăng nhục
    Của người quét đường, xẩm chợ, đò ngang
    Của mom sông đánh dặm, đỉnh rừng đốt than
    Đập đá sườn non, đi phu đi ở
    Mà mỗi tháng giêng, hoa gạo nở
    Vẫn sênh tiền gõ nhịp
    Giải yếm sau lưng cũng tím hoa cà
    Cháu lên Kẻ Chợ cùng bà
    Nón quai thao, áo màu bay rực rỡ
    Những lò rèn phập phù bễ lửa
    Phường chạm bạc, phường đúc đồng
    Phố hàng Hài thêu những chiếc hài cong.
    Những cô gái dệt the và phất quạt
    Những hàng Điếu hàng Buồm hàng Bát
    Rùa trao gươm, chim lạ đến Tây Hồ
    Lụa làng Trúc, rượu Kẻ Mơ
    Phố Tràng Thi ngựa hí
    Phố Tràng Thi những thầy khóa trẻ
    Giấy hồng điều phấp phới bút hoa
    Bao gương mặt ngày xưa
    Bây giờ ai nhớ nữa?
    Trên tranh khắc trên ngàn pho tượng cổ
    Còn nóng rực tay người trong gỗ đá
    Lung linh chim múa hoa cười.
    Vọng quanh thành tiếng trống thúc xa xôi
    Muôn cờ xí trập trùng đuốc lửa
    Những đề đốc, những tướng quân áo đỏ
    Những Đông bộ đầu, Chương Dương độ, Hàm tử quan
    Thanh gươm cũ với câu thơ giữ nước
    “Ngựa đá bao phen phải lấm bùn”
    Cháu đi ra cửa bể Vân Đồn
    Mùa thu biển lạnh
    Những chú lính thú đời Trần đã chết
    Bãi lầy sú vẹt mênh mông
    Đảo chênh vênh dưới mù mịt mưa phùn
    Hang đá ào ào gió hú
    Cửa Vạn Tài, đảo Tràn Bàn sóng dữ
    Thương nỗi mình lận đận vợ chồng sam.
    Đêm bão gầm cồn cát chạy lang thang
    Bà kể chuyện những bờ biển lạ
    Cửa Thuận, cửa Hàn, những tháp Chàm sụp đổ
    Những đoàn người xoã tóc hú tìm nhau.
    Phương Nam xa mây trắng xoá một màu
    Xác khiên mộc của bao đời chiến trận
    Những người đi mở nước
    Lưỡi cuốc mòn cha gửi lại cho con
    Bốn bể Cà Mâu, mũi đất Hà Tiên
    Với Kinh Bắc, Tràng An chung ruột thịt
    Tiếng đàn bầu réo rắt
    Lý ngựa ô, Lý ngựa ô
    Như gió cuộn trên bình nguyên cháy khô
    Ngựa ô chạy ướt đầm thân mảnh dẻ
    Thương con ngựa ô xa mẹ
    Bây giờ ăn cỏ nơi đâu ?
    Màu áo đen của đêm, màu của đất áo nâu
    Luôn đánh vật với tai ương nước mắt
    Đất chỉ sinh những bàn tay làm lụng
    Không có những nhà ảo mộng đăm chiêu
    Đất tả tơi trong định mệnh đói nghèo
    Trong độc ác dối lừa, trong sỉ nhục
    Người nô lệ da vàng bất khuất
    Vươn giữa trời thơm ngát tấm lòng son
    Tóc phơ phơ bạc trắng sợi đau buồn
    Sao bà hát những lời da diết
    Cháu nghe mãi vẫn lạ lùng tiếng Việt
    Chữ “thương” liền với chữ “yêu”
    Chữ “thương” đi cùng chữ “nhớ”
    Dân tộc trải xót xa nhiều nỗi khổ
    Phải thương nhau mới sống được trên đời
    Những hoàng hôn chạng vạng cánh dơi
    Tôi ra sông nằm xoài trong bãi sú
    Phù sa ướt lấm lem gò má
    Tôi về ngồi dưới lá úa cành xoan
    Tuổi thơ buồn như một mảnh vườn hoang
    Nơi ấp ủ con dế mèn cô độc
    Trái sung non thì chát
    Quả dọc già thì chua
    Em đến cùng tôi như chùm vải đầu mùa
    Tóc hoang dại loà xoà trên ngực nắng
    Ngực em sáng như mặt trời sắp lặn
    Tôi đầm đìa sương lạnh của bờ đê
    Tôi thấm đầy nước mắt của trời khuya
    Trăng đã hiện, đêm ca dao vằng vặc
    Những cô Tấm thử hài trong tiếng nhạc
    Những nàng Kiều hồi hộp bấm dây tơ
    Đêm sử thi náo động tiếng quân hò
    Sôi trong máu những bầy voi nguyên thuỷ
    Sáng trong mắt những rừng gươm chớp loé
    Những nỗi buồn tê dại ngón tay rung
    Chim Lạc bay, cánh rợp cả sườn non
    Rùa đẻ trứng nồng nàn trên cát bể
    Rừng gầm thét, thác nguồn sao trắng thế
    Đất mênh mông tràn ngập ánh mặt trời
    Gió thổi lồng những đốm lửa không nguôi
    Tôi nhận hết, tôi là người tiếp nối
    Là dĩ vãng nhưng chẳng là bóng tối
    Nước mắt tôi ướt đẫm những dây đàn
    Quả bầu khô là tâm sự của vườn
    Mặt đàn gỗ là của rừng xanh thẳm
    Điệu bát ngát là của đồng của đất
    Lời vụng về là tha thiết lòng tôi.
    Đêm hội vui, tiếng trống giục liên hồi
    Bà sống dậy, bà đừng buồn nữa nhé
    Bà lại trẻ như ngày xưa hát ví
    Người náu mình trong quả thị bước ra
    Người hứng dừa từ giấy điệp bước ra
    Người đã khuất cũng về đông đủ cả
    Những tượng đá bỗng chập chờn nhẩy múa
    Những cụ già say rượu hát nghêu ngao
    Ngực em tròn anh chẳng dám nhìn lâu
    Lời em nói có măng rừng muối bể
    Hồn dân tộc dậy ta làm thi sĩ
    Quá khứ nhiều mà ta chẳng già nua
    Mọi tai ương khủng khiếp đã qua
    Gà đã gáy xôn xao chào buổi sớm
    Mai gắn lại những vết thương xé thịt
    Dân tộc mình mở tới một trang vui
    Hoa gạo hồng lại nở, bà ơi
    Cháu đã đi từ lòng bà ấm áp
    Để sống hết những vui buồn dân tộc
    Những hoa bìm hoa súng nở trên ao
    Những ban mai xanh biếc tiếng đàn bầu
    Bà hiền hậu têm trầu bên chõng nước
    Em đi gặt trên cánh đồng cổ tích
    Lúa bàng hoàng chín rực những triền sông…
    Trắng mây bay, ngợp gió những khu rừng
    Cháu đã đi những tháng năm lửa cháy
    Với trùng điệp bạn bè cùng tuổi
    Áo quân trang xanh cây lá vườn bà
    Đất chiến hào vẫn đồng đất quê ta
    Máu đồng đội đã thấm vào đất ấy
    Những đêm thức nghẹn ngào nghe đất gọi
    Vây quanh mình bao gương mặt thân quen
    Mặt người xưa hoà lẫn mặt anh em
    Câu hát cũ lẫn vào câu hát mới
    Dòng sông hét, biển gầm lên dữ dội
    Những chân trời vụt mở bao la
    Những chân trời chưa hề biết hôm qua
    Tiếng đàn bầu, tiếng đàn bầu mong nhớ
    Trong gió lộng, dưới mặt trời xứ sở
    Vẫn cồn cào những cơn khát khôn nguôi
    Đất phù sa vô tận dấu chân người
    Những đoàn quân lại ra đi từ đất
    Bà đứng đó miệng trầu cay thơm ngát
    Vầng yêu thương soi sáng suốt cuộc đời
    Khắp triền sông vang tiếng trẻ con cười
    Đất nước đàn bầu
    Đất nước ban mai…
    ~Lưu-Quang-Vũ~
    (1972-1983)


    VIẾT LẠI MỘT BÀI THƠ HÀ NỘI


    Thành phố tiếng cười thành phố nước mắt
    Con gió đi về ngõ chợ mùa đông
    Những bầy ve suốt mùa hè kêu khát
    Những quả bóng màu bay mất
    Những mặt hồ vụt mở giữa trưa xanh
    Cái thành phố lam lũ mà chải chuốt
    Cứng cỏi mà đau xót
    Hay nhớ và hay quên
    Nơi năm đói người kéo về nằm chết
    Nơi những Giáng Kiều gặp gỡ Tú Uyên
    Nơi tôi vào đời cùng với cuộc chiến tranh
    Những năm khó khăn
    Hè phố đầy hầm tường đầy khẩu hiệu
    Quần áo và mặt người màu cỏ héo
    Thiếu ăn thiếu mặc thiếu nhà
    Người đợi tàu ngủ chật sân ga
    Trẻ con thiếu nơi học hành dạy dỗ
    Các cô gái trở nên suồng sã
    Những năm già trước tuổi
    Những năm thương Hà Nội trăm lần hơn
    Ngày ấy mắt còn trong trẻo trước tai ương
    Em còn trẻ chúng mình sôi nổi lắm
    Thích gặp nhau giữa đám đông bè bạn
    Yêu em nhiều mà cứ cố quên đi
    Tưởng như thế mới là người cứng rắn
    Hôm nay từ mặt trận
    Tôi trở về thành phố tuổi thơ
    Trời trong veo dưới những vũng nước mưa
    Người trên phố xếp hàng dài mua củi
    Nghe loáng thoáng bên tai vài câu nói
    Thấy bao mối lo bao việc nặng phải làm
    Tôi nhớ quả đồi khét lẹt khói bom
    Gian hầm nóng thiêu dưới đất
    Máu ướt đẫm bàn tay khi tôi nâng xác bạn
    Anh ấy chết cho Hà Nội của tôi
    Cho mỗi ngôi nhà cho mỗi niềm vui
    Các anh không về chúng ta còn lại
    Thật vô cùng tội lỗi
    Nếu ta thiếu lòng dũng cảm lớn lao
    Dũng cảm trước quân thù dũng cảm với nhau
    Để biến ước mơ thành sự thật
    Vết thương thành tiếng hát
    Mọi người thành anh em
    Người ta không thể sống bằng niềm tin đẹp
    Bằng áp phích trên tường bằng những lời đanh thép
    Phải mang cho mọi người áo mặc cơm ăn
    Phải có nhà trường cửa sổ trời xanh
    Những bàn tay dám làm những tấm lòng dám thật
    Cuộc đời chẳng dừng chân một phút
    Những điều hôm qua tưởng tuyệt vời tốt đẹp
    Đến nay thành không đủ nữa rồi
    Những người tốt tự bằng lòng với hôm nay
    Mai sẽ là kẻ xấu
    Thành phố lớn lao bí mật tựa cuộc đời
    Tốt đẹp mà dang dở
    Tôi dâng trọn đời tôi còn chưa đủ
    Không đắn đo tôi gửi hết niềm tin
    Hà Nội một công trường ngổn ngang
    Hà Nội bàn tay cô gái dệt
    Vầng trán cụ già nhăn nheo dĩ vãng
    Những ngọn đèn đọc sách thâu đêm
    Những quán cà phê ngon
    Những bức tranh sơn dầu đầy nắng
    Hà Nội trái tim của những cuộc chiến đấu ở Đông Dương
    Những cửa gương hy vọng
    Trên chông gai trên ngói nát
    Nhà mới sẽ cao lên
    Sẽ có mái hồng sẽ có tổ chim
    Nụ cười mới cơn mưa rào cũng mới
    Anh vẫn như ngày mười bảy tuổi
    Ngực bồn chồn ước ao
    Như chưa hề có chuyện khổ đau
    Đêm nay đi bên nhau tới sáng
    Mặt trời từ vực sâu đen thẳm
    Từ biển đêm trằn trọc
    Sáng dần lên trên những ngón tay em
    ~Lưu-Qung-Vũ~

    Comment


    • #3
      NẾU ĐÓ LÀ TỘI LỖI

      Một con người không phải chỉ là một cái tên trong hộ khẩu
      Một con tốt trong bàn cờ
      Một viên gạch một cái đinh
      Để treo biển hàng và đặt ghế
      Con người chưa được làm người
      Bao lệnh cấm đang đè lên thế giới
      Cấm yêu thương cấm khát vọng cấm tự do
      Bao con chim bị nhốt ở trong tù
      Bao giải băng đen che kín mắt
      Khi bè bạn gặp nhau có người theo dõi
      Thầm thì không dám nói to
      Khi những bài thơ anh viết ra
      Chỉ một mình anh đọc
      Nhưng trước khi có chữ viết
      Đã có thơ ca
      Như tình yêu thơ đã sinh ra
      Không phải vì tiền nhuận bút
      Không sợ ngục tù bạo lực
      Dù khổ sở dù phiền hà
      Thơ không bao giờ câm lặng
      Như nhịp đập của trái tim trung thực
      Là nhân chứng của anh
      Là ngọn lửa trắng trong
      Trên lịch sử tối tăm trên tro bụi
      “Và nhân thế sẽ còn yêu ta mãi
      Bởi giữa thuở bạo tàn ta đã ca ngợi tự do” *
      Ca ngợi tình yêu giữa thế giới hằn thù
      Trước đau khổ của nhân dân thơ đã không gian dối
      Nếu đó là tội lỗi
      Anh hãy nhận về mình, như trách nhiệm, như niềm vui
      Và sống chết cùng người, đất nước mến thương ơi.
      ~Lưu-Quang-Vũ~
      * Thơ Pushkin


      ANH ĐÃ MẤT CHI
      ANH ĐÃ ĐƯỢC GÌ


      Phải chăng anh đã mất giấc mơ
      Mất tiếng ve và những mùa dưa chín
      Anh đã mất cả mây qua lòng giếng
      Cả tiếng gà hẻm núi cả cơn mưa
      Mất những tiếng rung mơ hồ mà biết gọi người đi
      Mất niềm tin vào chiếc thuyền buồm trắng
      Mất đom đóm đầm sâu mất nụ cười phố vắng
      Mất bài thơ trao tay nhỏ em cầm
      Giờ lạnh tanh anh không còn xao động nữa
      Không nỗi buồn không cay đắng không niềm vui
      Khổ đau hôm nay không như khổ cũ
      Nỗi lo âu cũng khác hẳn xưa rồi
      Anh đã cho nhiều anh đã phải lãng quên
      Người ta chê anh nhiều lưu luyến quá
      Anh gắng gượng nghe theo anh vứt bỏ
      Bao diệu kì chân thực thuộc về anh
      Mất hạnh phúc rồi ư nhưng anh cần chi hạnh phúc
      Hai tiếng xa vời hiểu rõ nghĩa từ lâu
      Ừ thì ngẩn ngơ anh đành nhận thế
      Giọt lệ trong không tủi hổ gì đâu
      Anh chẳng mang cho đời những tiệc vui ảo ảnh
      Nỗi buồn chân thành đời chẳng nhận hay sao
      Cái bay thợ nề sinh ra để dựng xây
      Anh sinh giữa ngày lo âu bề bộn
      Bàn tay phải trồng đôi vai phải gánh
      Anh có ngại chi anh đã hiểu rồi
      Anh vẫn còn nguyên cái tính chất của đời
      Anh đã được vầng trán cao được cái nhìn trí tuệ
      Được rèn đi như luống đất được cày
      Anh đã khổ đau khổ đau dài hơn số tuổi
      Vẫn trong lành khi em đến cầm tay
      Dẫu chẳng lấy về tất cả cho anh
      Em vẫn như sông rộng tốt lành
      Em mà ngọn gió chiều nức nở
      Em mà ngày xưa run rẩy cả lòng anh
      Em đã tới giữa mưa dầm nắng lửa
      Dẫu anh mất nhà ga êm đẹp đó
      Vẫn còn con tàu chuyển bánh đi xa
      Anh đã mất ngôi sao trên mái nhà
      Anh vẫn còn ngôi sao ngoài cửa sổ
      Và nếu mất em rồi anh vẫn còn đôi mắt của em
      ~Lưu-Quang-Vũ~



      THƯ VIẾT CHO QUỲNH TRÊN MÁY BAY

      Có phải vì mười lăm năm yêu anh
      Trái tim em đã mệt?
      Cô gái bướng bỉnh
      Cô gái hay cười ngày xưa
      Mẹ của các con anh
      Một tháng nay nằm viện

      Chiếc giường trắng, vách tường cũng trắng
      Một mình em với giấc ngủ chập chờn
      Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
      Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt
      Luôn mắc nợ những chuyến đi, những giấc mơ điên rồ, những ngọn lửa không có thật
      Vẫn là gã trai nông nổi của em
      Người chồng đoảng của em
      15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài

      Người yêu ơi
      Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?
      Thôi đừng buồn nữa, đừng lo phiền
      Rồi em sẽ khoẻ lên
      Em phải khoẻ lên
      Bởi ta còn rất nhiều dặm đường phải đi
      Nhiều việc phải làm nhiều biển xa phải tới
      Mùa hè náo động dưới kia
      Tiếng ve trong vườn nắng
      Và sau đê sông Hồng nước lớn
      Đỏ phập phồng như một trái tim đau
      Từ nơi xa anh vội về với em
      Chiếc máy bay dọc sông Hồng
      Hà Nội sau những đám mây
      Anh dõi tìm: đâu giữa chấm xanh nào
      Có căn phòng bệnh viện nơi em ở?

      Trái tim anh trong ngực em rồi đó
      Hãy giữ gìn cho anh
      Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
      Ngày yên tĩnh như anh luôn ở cạnh
      Ta chỉ mới bắt đầu những ngày đẹp nhất
      Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
      Dành cho em, chưa kịp viết tặng em
      Tấm màn nhung đỏ thắm
      Mới bắt đầu kéo lên
      Những ngọn nến lung linh quanh giá nhạc
      Bao nỗi khổ niềm yêu thành tiếng hát
      Trái tim hãy vì anh mà khoẻ mạnh
      Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh...
      ~Lưu-Quang-Vũ~
      7/5/1988



      VIỆT-NAM ƠI

      Những áo quần rách rưới
      Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
      Chiều mờ sương léo lắt đèn dầu
      Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
      Lèo tèo mì luộc canh rau.
      Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
      Dòng sông đen nước cạn
      Tiếng loa đầu dốc lạnh
      Tin chiến trận miền xa.
      Những người đi chưa về
      Những quả bom những hầm hào sụt lở
      Những tên tướng những lời hăm dọa
      Người ta định làm gì Người nữa
      Việt Nam ơi?
      Mấy mươi năm đã mấy lớp người
      Chia lìa gục ngã
      Đã tận cùng nỗi khổ
      Người ta còn muốn gì Người nữa
      Việt Nam ơi?
      Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
      Gắng tin tưởng, nhưng lòng tôi có hạn
      Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
      Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi!
      Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
      Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
      Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
      Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi!
      Tôi làm sao sống được nếu xa Người
      Như giọt nước đậu vào bụi cỏ
      Như châu chấu ôm ghì bông lúa
      Người đẩy tôi ra tôi lại bám lấy Người
      Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
      Việt Nam ơi?
      Không vì tôi đau khổ rã rời
      Mà người ghét bỏ?
      Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
      Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi!
      Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
      Tất cả sẽ ra sao
      Mảnh đất nghèo máu ứa
      Người sẽ đi đến đâu
      Hả Việt Nam khốn khổ?
      Đến bao giờ bông lúa
      Là tình yêu của Người?
      Đến bao giờ ngày vui
      Như chim về bên cửa?
      Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
      Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?
      Đến bao giờ đến bao giờ nữa
      Việt Nam ơi?
      ~Lưu-Quang-Vũ~

      Comment

      Working...
      X